"Tôi sẽ không ở nơi mình đang ở, làm những công việc mình đang làm khi mà chưa thực hiện chuyến đi này. Và vì thế, mà mọi quyết định, mọi công việc tôi làm đều hướng tới ngày hôm nay. Cứ như là, nó đang chờ tôi, và tôi làm mọi việc để chỉ có thể ngày càng tiến gần hơn về phía nó mà thôi." Là tâm sự của Bill trước chuyến đi. 6h30 sáng nay, tôi có mặt ở khách sạn mà Angela đang ở để bắt đầu chuyến hành trình. Chúng tôi mất gần một tiếng để bò ra khỏi cái giao thông phức tạp của Sai Gòn vào giờ cao điểm nhất của buổi sáng. Nhưng dường như lúc đó, tôi không cảm thấy cái cảnh đông đúc, cái nóng nực thường ngày của thành phố. Mà thay vào đó là tinh thần phấn khởi, sự háo hứng, cảm xúc phấn chấn xen lẫn nhau, khi điều này đã trở thành hiện thực – tôi đi xuyên Việt! Nghĩ một tí ở Bình Dương Mol và Angela Mãi mê trong dòng suy nghĩ của mình cho đến khi cơ thể réo lên vì đói và cơn buồn ngủ hành hạ. Cũng phải, sáng nay cố gắng lắm tôi mới bật dậy được khi đồng hồ báo thức kêu reo, trễ một tiếng rồi mà vẫn còn buồn ngủ như thế này, không biết nếu đúng giờ thì tôi sẽ như thế nào. Mới một tí mà đã gần hai tiếng, chúng tôi chỉ mới tới được trung tâm thị xã Thủ Dầu Một và ăn sáng ở đây. Trên đoạn đường tôi đi từ Bình Dương tới Bình Phước, trạm thu phí nhiều hơn cây xăng thì phải, điều đó cũng tương đương với việc đường rất đẹp và đi rất có cảm giác. Chẳng bù cho khúc qua Bù Na, Bù Đăng của tỉnh Bình Phước, dốc thì nhiều, đường thì xấu, trạm thu phí thì chả có cái nào. Chả trách mấy cái xe tải to đùng bò lên dốc trông thật thảm thương, tội là tội mấy thằng đi xe máy như tui nè, vừa hít khói, vừa hít bụi, vừa nhảy tưng tưng trên xe khi phải đi qua vô số đoạn đường gồ ghề đầy sỏi đá, không có ổ gà, mà toàn là ổ trâu bò, ổ voi trở lên mà thôi. Chúng tôi thoát khỏi cung đường này với cảm giác thật tuyệt vời, như là vừa chiến thắng một cuộc thi gì đó. Vẽ mặt cô ấy đầy hào hứng Tiến thẳng về Dak Mil là mục tiêu trong hành trình của ngày đầu tiên, chúng tôi chọn một con đường tắt mà không đi qua thị xã Gia Nghĩa như dự định ban đầu. Đến chợ Kiến Đức, Dak Nông tầm khoảng gần 3h chiều, những hạt mưa lất phất khi chúng tôi dừng đổ xăng bên đường báo hiệu cho một cơn mưa sắp tới, chúng tôi không tin rằng mình sẽ phải đối mặt với một trận mưa bất ngờ trong một ngày đầy nắng như thế này. Và thực sự là không có cơn mưa nào đổ xuống cho tới khi chúng tôi tiến vào quốc lộ 14C, còn được biết đến là đường vành đai biên giới với nước bạn Campuchia. Những ánh nắng mạnh mẽ trở nên yếu ớt dưới sự tấn công của những đám mây đen ùn ùn kéo về, cái lạnh báo hiệu một cơn mưa bắt đầu ùa về, chúng tôi càng cố lao ra khỏi cái âm u của đoạn đường này thì bầu trời trước mặt lại càng trở nên tối hơn. Điều gì tới cũng đã tới, những hạt mưa nặng trĩu đổ xuống, những cơn gió ngang qua lạnh hơn và buốt hơn giữa rừng núi hoang vu này. Hai cô bạn của tôi cuống cuồng lên, lật đật mặc áo mưa và choàng túi bóng vào mấy cái balo đằng sau cho khỏi ướt, còn tôi thầm nghĩ, mưa nơi hoang vắng như thế này thật đẹp. Mùi đất, mùi cỏ cây rừng núi, mùi khói đâu đó từ những căn nhà gỗ xộc vào mũi thành hỗn hợp mùi thật ấn tượng với tôi. Không biết phải tả nó như thế nào, nhưng cái cảm giác như lúc tôi mới xài nước hoa lần đầu. Mưa được một đoạn, chúng tôi dừng lại ven đường và tranh thủ chụp vài kiểu hình trước khi về tới Đak Mil Các chú đồn biên phòng Dak Tiên Vừa về tới Đak Mil, cậu của Mol lại rủ cả đám ra sân bóng chơi cùng với đội của cậu. Tất nhiên, chỉ có mình tôi là tham gia còn Angela và Mol thì giành suất cổ động viên sáng chói nhất trong buổi chiều hôm nay. Đá được 3 trân, cống hiến một đường kiến tạo thành bàn, thì tôi ra sân luôn từ lúc đó vì không còn sức để mà đá tiếp và trở thành thợ nhiếp ảnh đáng yêu nhất trên sân cỏ. Loay hoay mãi thì được một tấm ưng ý như thế này. Còn tiếp...