1. Biker chuyên nghiệp

    Chuyện ngắn 100 chữ xem và suy ngẫm

    Thảo luận trong 'Chuyện trò' bắt đầu bởi , 8 Tháng mười 2013.

    Bài viết này thấy bên 5giay vì hay wa nên lấy về đây cho ae 2banh xem cho vui...

    Lần đầu tiên tôi nghe về thể loại truyện rất ngắn,chĩ gói gém trong vòng 100 chữ đỗ lại thôi.Tôi rất ngạc nhiên vì chĩ với ngần ấy từ ngữ thì làm sao lại là "truyện" được chứ...Tôi đọc và thật sự cuống hút với cách hành văn rất ngắn gọn nhưng rất xúc tích,có mở,có kết.Mỗi truyện đều để lại trong tôi những xúc cảm kỳ lạ.Những mẫu truyện khi thật khi hư nhưng ít nhất trong đời sống thường ngày chúng ta chứng kiến hoặc đã từng trãi qua...Xin mời tất cã cùng trãi lòng.

    Ngày sinh nhật
    Ở trường,nó quen được nhiều bạn mới.Nó cẩn thận ghi lại ngày sinh của đám bạn.Lần lượt,những người bạn đều nhận được quà của nó trong ngày sinh nhật của mình.
    Một hôm,nó lôi mớ giấy tờ cũ ra sắp xếp lại.Bắt gặp mảnh giấy đã bạc màu,nó liền mỡ ra xem.Mảnh giấy ghi ngày sinh các thành viên trong gia đình với nét chữ của mẹ nó.Nó giật mình nhớ lại:bao năm qua,chưa một lần nó chúc mừng sinh nhật anh em,kể cả ba mẹ mình!
    NGUYỄN VĂN PHÚC
    ------------------------------
    Mưu sinh
    Cuộc sống với bao nhiêu gánh nặng vật chất đã khiến tôi quay cuồng làm việc.
    Chiều chủ nhật,trong một ngôi nhà cao tầng sang trọng tôi dạy kèm toán cho cậu bé lớp năm.Trời mưa rã rích,khung cảnh nhuộm màu buồn thảm.
    -Ngày cuối tuần mà mẹ cũng không ở nhà chơi với con cô à.
    Giọng cậu bé thỏ thẻ.
    Tôi sững ngừơi và như sực tỉnh.Chắc chắn lúc này con tôi cũng đang buồn bã vì không có ai để chơi.
    NGUYỄN PHẠM THÙY AN
    -------------------------------
    Hạnh phúc
    Em có điện thoại.Nghe xong em khóc nức nở,nước mắt dàn dụa.
    -Bình tĩnh nói đi,nhà em có chuyện gì?
    -Không,không có chuyện gì hết! Giọng em nghẹn nghào.
    -Vậy tại sao em khóc,mẹ nói gì với em?
    -Không có gì!Mẹ hỏi em có khỏe không? Mẹ dặn em đừng thức khuya,ăn uống đầy đủ,đừng để bị bệnh không ai chăm sóc…Ở nhà,có bao giờ mẹ nói với em như thế?
    Và tôi hiểu,em đang hạnh phúc.
    NGUYỄN THỊ TƯỜNG VY
    -------------------------------
    Bức thư
    Ngày đi học tháng nào con cũng chi hết tiền luơng của ba.Cả nhà chỉ trông chờ vào gánh khoai mì của mẹ.
    Niềm vui của mẹ không gì hơn ngoài việc đọc thư của con.Bốn năm mẹ gữi bao lần mà chỉ nhận được một lá thư duy nhất.
    Nay về công tác vùng trung du,cuốc sống cùa con khá lên nhiều,nhưng chỉ còn thấy mẹ trong những giấc mơ và nhưng bức thư còn sót lại,nhãt nhòa.
    Mẹ vẩn đói tình con.Giờ muốn viết ngàn lần-vô ích.
    HOÀNG BẢO
    ----------------
    Cánh cửa
    Chị là người con gái đẹp.Chị được học ít và thay mẹ chăm sóc em.Mỗi lần ra khỏi nhà mẹ đều dặn đi dặn lại là không được mỡ cửa vì biết có nhiều chàng trai ngắm nghía chị.Các em lập gia đình,chỉ còn mẹ và chị.Mẹ thương chị ngày nào cũng mỡ cửa nhìn ra ngõ.Mỗi lần như thế chị lại ra đóng cữa và dặn mẹ:”Mẹ đừng mỡ cửa nhé,gió làm mẹ lạnh,con lo cho mẹ lắm!” Mẹ rơi nuớc mắt.
    HOAN THẠNH
    -----------------
    Bức tường
    Nó nghe tiếng trẻ con cười vút lên trong trẽo trong không trung,phá vỡ cái tĩnh lặn trong đáy sâu tâm hồn nó.
    Bên kia bức tường,một bố,một mẹ và hai đứa con trạc tuổi nó đang đùa nhau vui vẻ,hạnh phúc…
    Bên này bức tường,một sấp vé số còn nguyên,một ly nuớc lọc,mấy viên thuốc cảm nằm chỏng chơ…
    Nó cuộn mình trong chăn.
    Vẫn lạnh cóng.
    THIẾU ANH
    --------------
    Làm thầy
    Hắn chỉ là giáo viên quèn trong một trường trung học lớn nhưng lại là anh lớn trong một gia đình nhỏ chỉ có hai anh em.
    Lúc rãnh rỗi hắn thường bỏ thời gian tìm gặp những học sinh cá biệt trong trường để nói chuyện,khuyên nhủ,nhằm giúp mấy đứa trẻ trở nên cứng cỏi và sống có lập trường.Bẵng đi một thời gian,cho đến khi hắn hay tin em ruột của hắn đang bị công an tạm giữ vì tham gia sữ dụng chất ma túy thì hắn ngẫn người.Suốt ngần ấy năm làm thầy,hắn chưa bao giờ làm một người anh khuyên nhủ em mình!
    HUỲNH HẢI MINH
    ----------------------
    Cây mận
    Nhà có cây mận ở giữa sân,đám trẻ chẳng ngày nào mà không leo trèo cùng nhau.Ông nội tôi mất,thím ngăn đôi nhà.Tụi nhỏ cãi nhau chí chóe để giành cây mận.Đau lòng nhưng cha tôi đành đốn đi.Lâu sau,chổ gốc đốn tròi lên một cái tuợc,nhưng phải mấy năm sau cây mận mới sum xuê như trước.Khi đó,lũ trẻ hai nhà đã lớn và gần như lạ nhau.
    Một chiều,nhìn cây mận sai đầy cành,rụng đầy sân,chú tôi đem rựa phá nát hàng rào ngăn giữa hai nhà.
    BÙI PHƯƠNG MAI
    -----------------------
    Má ơi!
    Má ơi! Cho con xin tiền nộp…
    -Ráng ít bữa nữa đi con!
    Hôm sau:
    -Má ơi! Cho con xin tiền…
    -Đợi thêm vài ngày nữa đi con!
    Bữa sau nó tiếp:
    -Má ơi! Có tiền…
    -Ráng đi con,mấy hôm nay chợ ế ầm,má chẳng bán được gì…
    Mấy hôm sau,nó thôi không xin tiền má nữa.Mặt nó buồn thiu.
    Đi chợ về,nhìn nó,má cười:
    -Hôm nay,gánh rau của má có tiền rồi nè!
    -Không cần nữa đâu má ơi…Lớp con đi cắm trạii hết rồi!
    TRẦN THÙY HUYỀN TRANG
    -----------------------------------
    Bồ kết
    Ngày nó lên đường nhập học,bố mẹ dặn nó đủ điều.Mẹ nó còn cẩn trọng gói mấy chùm bồ kết cho vào balô nó.Nó nủng nịu:”Kìa mẹ,con đi hoc xa có thời gian đâu mà gội bồ kết!”.Mẹ nó lắc đầu,đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài mềm mại của đứa con gái yêu.
    Tết nó về.Mẹ nó tất tưởi ra đón.Mắt bà nhèm đi.Bàn tay thô ráp chạm vào cái đầu ngắn cũn,xơ cứng màu vàng hoe của đứa con gái.Bà thốt lên:”Trời ơi,chỉ tại con không gội bồ kết!”.
    PHAM THỊ KIM
    -------------------
    Vết cắt
    Ngày cơ hàn nhưng hạnh phúc,em đến bên tôi êm đềm và lặng lẽ.Có lần phải phẩu thuật vì khối u ở ngực,nhìn vết cắt mới khâu em thõ thẻ hỏi tôi:”Nhìn nó xấu lắm phải không anh,có khi nào vì vết cắt này mà mình chia tay!”.Tôi mĩm cười.Tôi yêu em bằng cả trái tim mình.
    Thời gian.E đạt được nhiều tiện nghi cuộc sống.Tôi trăng trở với sự nghiệp,với gia đình…
    Em nói chia tay.
    -Em,vết cắt năm xưa có mau lành như vết cắt trong tim anh!
    HUỲNH HẢI MINH
    -----------------------
    Hai bàn tay
    -Cô ơi,cho vẽ tự do!
    -Cô cho vẽ về những gì các em biết ơn nhất!
    Lớp học rộn ràng như ong bướm đón mừng xuân.Cuối lớp,Tâm cặm cụi vẽ hai bàn tay.
    Cô xúc động trước bức tranh này:
    -Bàn tay của ai thế?
    -Bàn tay của cô đấy ạ!
    Cô nghèn nghẹn:
    -Sao cả hai bàn tay phải?
    -Bàn tay này của mẹ em.Mẹ chỉ còn một tay...
    Cô nâng nui bàn tay Tâm như mọi ngày.Trái tim và bàn tay cô thêm ấm áp nhờ bàn tay nhỏ bé truyền sang!
    MAI DUY LỢI
    -----------------
    Nhà
    Nhà nghèo,đông anh em,từ nhỏ nó đã quyết tâm phải làm giàu.Sau bao tháng năm vật lộn ở xứ người,dành dủm được bao nhiêu,nó gữi về nhà tất.
    Ngày nó về thăm quê hương,ngôi nhà cũ vách lá ngày xưa đã được thay bằng một ngôi biệt thự sang trọng.Những hôm trời mưa dầm lạnh giá,mọi người đều ở trong phòng riêng của mình.Nhà im ắng,cô đơn quá.
    Nó chợt thèm như ngày xưa,mấy anh em xúm xít nhường nhau chỗ ngủ vì nhà dột,vậy mà không ngớt tiếng cười,nhà ấm áp làm sao!
    NGUYỄN DUY THÔNG
    ---------------------------

    Đêm đó,Ân hẹn Trang ra gốc đa đầu làng.Nó tỏ tình,Trang từ chối.Vậy là đi đứt mối tình đầu.
    Hơn ngàn đêm sau.Ở ghế đá công viên,nó lại tỏ tình,nàng từ chối.Nó liều nắm tay,kỷ niệm mối tình thứ hai là năm dấu ngón tay in lên mặt nó.
    Rồi mối tình thứ ba,thứ tư…cũng đi tuốt.
    Giờ nó có ba đứa con.Gặp,hỏi,nó cười:’’ Tao lì! Không nói gì hết,chiều nào cũng tới,ông nhạc gia thấy không xong,gã…
    NGUYỄN MINH HIỀU
    --------------------------
    Con tập viết
    Người cha khuông mặt rạng rỡ,dắt đứa con bốn tuổi vào lớp lá trường mẫu giáo.Cô giáo đón học trò cưng với bộ dạng rầu rầu.
    -Anh có biết là cháu viết mỗi ngày một tệ?
    -Sao?
    -Hôm trước bài tập viết cháu được tám điểm,rồi xuống bảy điểm,và hôm qua…
    Người cha hiều ra nổi thất vọng của cô giáo:
    -Sáu điểm phải không.Đó là điều làm tôi vui nhất,vì hôm qua chị của cháu không cẩm tay cháu viết nữa.
    TRẦN NAM
    -------------
    Quà tặng của thượng đế
    Cô đã hơn một lần thủ thĩ với mẹ”Anh ấy là món quà quý giá nhất mà thượng đế đã ban tặng cho con”,lần nào nghe xong mẹ cũng mĩm cười.
    Cô đã yêu-yêu bằng tất cả nhựng gì cô có được,cô hồn nhiên và hạnh phúc bên anh mặc kệ bao thăng trầm của cuộc sống.Với cô,anh là phần đời quan trọng nhất.
    Rồi một ngày kia,thượng đế mang món quà của cô đem tặng cho người khác.
    Đêm nào cô cũng ốm gối,mõi mòn tự hỏi vì sao…
    Mẹ nằm bên khẻ nén tiếng thở dài.
    T.H
    ------
    Điều không đơn giản
    Chị lấy chồng. Anh là người thành đạt và giàu có. Thời gian rảnh, chị chỉ lo giữ gìn vóc dáng và săn sóc sắc đẹp. Bạn bè ai cũng ganh tị với anh.
    Cơm tối. Anh cười: " Lâu quá rồi thấy thèm món bó xôi xào của em ".
    Chị nhìn anh, giật mình. Món bó xôi hồi xưa chị xào, mềm mụp. Lâu rồi chị chưa vào bếp
    CHI CHI
    -----------
    Điều ước
    Đêm trăng sáng, tôi ngồi bên cạnh ông nội ngắm trăng. Nhớ lại những điều ước mấy ngày trước, tôi hỏi ông:
    - Ông ơi, nếu như ông có một điều ước, ông sẽ ước gì ạ?
    Ông nhìn tôi, mỉm cười:
    - Thế cháu sẽ ước gì nào?
    Không chần chừ, tôi kể cho ông chuyện về những điều ước của nhóm bạn. Nghe xong, ông chậm rãi nói:
    - Nếu có một điều ước, ông sẽ ước mọi người trên thế gian này đều có một điều ước như ông. Nhưng theo ông trong thực tế, điều ước hay nhất là điều ước mà ta có thể thực hiện được, cháu ạ.
    HOÀNG THỊ THANH TÂM
    -------------------------------
    Đi thi
    Chị Hai thi đệ thất. Ba thức dậy từ tờ mờ chở chị đi trên chiếc xe đạp cũ. Chị Hai đậu thủ khoa. Má bảo: “Nhờ Ba mày mát tay”. Từ đó, lần lượt tới anh Ba rồi cô út - cấp II, cấp III, tú tài, đại học - Đứa nào cũng một tay Ba dắt đi thi. Giờ cả ba đều thành đạt.
    … Buổi sáng, trời se lạnh, Ba chuẩn bị đi thi “Hội thi sức khỏe người cao tuổi”. Má nhìn Ba ái ngại: “Để tôi gọi taxi. Tụi nhỏ đều bận cả”.
    Buổi tối, má hỏi: “Ông thi sao rồi?”. Ba cười xòa bảo: “Rớt!”.
    NGÔ THỊ THU VÂN
    ------------------------
    Đổi thay
    Năm nhất:
    Cả khu nhà trọ sinh viên chỉ có vài chiếc xe máy. Chị vui vẻ đi xe đạp, quần áo giản dị và chơi với đám bạn “đồng hội đồng thuyền”.
    Năm hai:
    Xe máy rẻ, khu nhà trọ có vài người đã không đi xe đạp nữa. Chị vẫn như cũ.
    Năm ba:
    Chỉ còn hai đứa đi xe đạp. Chị chỉ mỉm cười.
    Năm tư:
    Chị có xe máy. Nhưng không còn chơi với người bạn “đồng hội đồng thuyền” ngày xưa và ăn bận thật “mốt”. Chị không còn là chị nữa…
    CỎ MAY
    ----------
    Đành thôi
    Ngày đó, yêu em mà không dám nói. Cứ chiều chiều tan lớp, ngồi đợi em về trong một góc quán cà phê đầu ngõ. Em thôi không học nữa. Tôi quyết định viết thư tỏ tình. Thư viết chưa xong, em theo chồng xa xứ. Lá thư tình viết dở dang tôi còn giữ đến tận bây giờ.
    Sáng qua, ngồi trên ghế xử ly hôn, ngỡ ngàng thấy em ôm con ngồi bên dưới, mắt đỏ hoe. Tối về, lục lại trang thư cũ định viết tiếp. Tìm mãi, không có cây bút nào trùng với màu mực cũ…
    NGÔ THỊ THU VÂN
    ------------------------
    Viết cho cha
    Con xin tiền đóng học phí học thêm Anh văn. Cha nói để cha tính. Mấy ngày sau cha mới có tiền đưa con.
    Một lần trốn học, lũ bạn rủ con đi uống nước.
    Ngồi trong quán, con giật mình khi thấy dáng một người rất quen: cha của con. Cha chạy xe ôm sau giờ làm việc. Con trách mình sao quá vô tâm
    MINH TÚ
    ------------
    Tiệc sinh nhật
    Sinh nhật cháu nội tôi. Đủ mặt: ông bà nội, ông bà ngoại, cô, bác, chú, cậu, dì...
    Tiệc mừng là một trái dưa hấu, mua rẻ cuối buổi chợ chiều, ở sạp hàng trái cây bán ế.
    Căn phòng đầy ắp tiếng cười, tiếng ca... và truyện cổ tích.
    Đã quá khuya... Cháu tôi, mắt lim dim, còn gặng hỏi: "Rồi... bà Tiên áo trắng hiện xuống... phải không ngoại?"...
    Tôi bế mạc tiệc vui bằng bài thơ của Tế Hanh:
    "Khi anh đi xe đạp
    Đừng nghĩ đến người đi ô tô
    Mà nghĩ đến người đi bộ ..."
    VÕ VĂN TỒN
    ----------------
    Thầy tôi
    Hồi học lớp hai trường làng, tháng mưa dầm nước ngập, đi đường ướt lạnh, khi đến lớp, thầy khoát áo cho tôi.
    Lớn lên thành cô giáo dạy vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh, nếm đủ ấm lạnh tình người nhưng không hơi ấm nào bằng hơi ấm tình thầy.
    Về thăm, thầy vẫn đơn độc bên mái lá nghèo đối ầm bên mấy ông bạn già hưu.
    Mấy năm sau, vườn thầy mọc lên ngôi mộ cô quạnh, lẻ loi.
    Tháng mưa dầm nước ngập, đêm lạnh: ai khoát áo cho thầy ?
    TRẦN THU THẢO
    ----------------------
    Tình già
    Đêm tối đen. Tiếng con chim cú kêu đâu đó ngoài cây bàng. Ông khó ở trong mình đã mấy hôm. Bà lọ mọ tìm cây sào rồi đẩy đưa bâng quơ trên vòm lá. Con chim cú vỗ cánh bay. Một hạt bụi sa vào mắt bà…
    Ông trách: “Nó kêu mỏi miệng rồi nó đi, bà đuổi làm gì cho khổ con mắt vậy?”. Hạt bụi cộm lắm nhưng bà không thấy đau; móm mém cười, bà đáp: “Lỡ ông bỏ tôi lại thì sao?”.
    NGUYỄN THÁI SƠN
    -------------------------
    Quà sinh nhật
    Hôm đó, có việc không vui ở cơ quan, tôi bực dọc ra về. Thằng Tí hớn hở chạy ra :
    - Ba cho con xin mười nghìn.
    - Không có! Tôi quát, nó thút thít chạy vào nhà.
    Bữa cơm tối chẳng ngon chút nào. Tôi đi ngủ sớm nhưng vẫn trằn trọc mãi với chuyện bực dọc ở cơ quan. Cu Tí lặng lẽ đến bên :
    - Con mừng sinh nhật ba, - nó ngập ngừng – con không có tiền – nó đưa gói quà - một cái thiệp giấy vẽ lem luốc với hàng chữ nắn nót “Happy Birthday”
    VÕ HỒNG DŨNG
    ---------------------
    Như một phép màu
    Cô tôi muộn chồng vì quá dữ tánh, ruột thịt cũng chẳng ai muốn gần, đành lấy người đàn ông góa vợ. Cô tôi coi Lộc, con riêng của chồng như cái gai trong mắt.
    Sáu tuổi, Lộc làm đủ việc mà lằn roi mới vẫn chồng lên dấu đòn cũ.
    Lộc mười lăm tuổi, bố chết. Đinh ninh Lộc bỏ đi nên ngày mở cửa mả, cô tôi đuổi khéo:
    - Có muốn về với bà ngoại mày không?
    Lộc cúi đầu, nói trong nước mắt:
    - Con đi rồi, mẹ ở với ai?
    Sau câu nói, dường như tính khắc nghiệt của bà mẹ ghẻ cũng được chôn vào nấm mộ, cô tôi về, đi chùa, ăn chay. Lộc trở thành cậu ấm, rồi trở thành thạc sĩ, mẹ con yêu thương như một phép màu.
    BÙI PHƯƠNG MAI
    -----------------------
    Nghề của ba
    Trước đây, ba nó là công chức. Vì bất đồng với cung cách làm ăn bất chính của lãnh đạo cơ quan, ba nó xin nghỉ. Về nhà, ba nó sắm một chiếc xích lô:
    - Đạp xích lô vậy mà tự do thoải mái hơn, được làm chủ công việc của mình và thu nhập bằng chính sức lao động đích thực của mình.
    Từ ngày ba nó đạp xích lô, nó trở nên trầm mặc, ít giao du với bạn bè, không còn vui vẻ nhí nhảnh như trước nữa.

    Một lần đi học về, không may nó bị trúng gió, tay chân cứng đờ, mặt xanh như tàu lá chuối. Bạn bè dìu nó vào nằm lề đường dưới gốc cây bàng. Giữa giòng xe cộ ngược xuôi hối hả, bạn nó đón một vài chiếc xe máy để nhờ chở nó đến bệnh viện nhưng chẳng ai chịu dừng. Bỗng một chiếc xích lô ở đâu trờ tới và dừng lại, bác xích lô liền bế nó lên xe chở ngay đến bệnh viện. Đến nơi, bác lại bế nó đến tận phòng cấp cứu. Bạn nó cũng vừa đến cảm ơn và xin gởi tiền xe. Bác nhất định không lấy.

    Được đưa đến bệnh viện kịp thời nên cơn nguy hiểm đã qua, nó nhanh chóng khỏe trở lại. Nghe bạn kể, những giọt nước mắt hối hận lăn dài trên má, nó bỗng yêu quí và mến phục tất cả những người đạp xích lô tốt bụng. Nó tin rằng trong số đó sẽ có cả ba của nó, bởi nó biết tính ba, và nó cảm thấy rất tự hào về ba của nó.
    ĐĂNG CHÂU
    -----------------

    Ba nó bỏ đi lúc nó còn đỏ hỏn. Ngoại và mẹ nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ - Và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi bà, nó ngằn ngặt khóc đêm. Mẹ chỉ ôm nó vào lòng, để tay lên ngực trái, dỗ dành: " Ngoại có đi đâu! Ngoại ở đây mà! ". Vậy là nó nín.
    Rồi mẹ cũng theo bà. Hôm tang mẹ, thấy dì khóc, nó bảo: " Mẹ có đi đâu! Mẹ ở đây mà! " rồi lấy tay đặt trên ngực trái, chỗ trái tim. Nó dỗ thế mà dì chẳng nín, lại ôm nó khóc to hơn.
    QUỲNH CHÂU
    ---------------------
    Mắc cỡ
    ( Thương tặng bé Hoa )
    "Vòng loại" . Mỗi lần nắm tay, đâu chừng hai cái chớp mắt, em đã rụt tay về.
    "Bán kết" . Sau mỗi lần hôn, em trò chuyện cùng tôi bằng cách quay mặt sang hướng khác, thời gian, có tới hai trăm cái chớp mắt.
    "Chung kết" . Có con nhỏ. Mỗi lần con khóc, em vén áo ... nhưng bao giờ cũng vậy, cái lưng bé nhỏ của em luôn từ từ quay về phía tôi, bất kể tôi đang làm gì, có đang nhìn em hay không, miễn có tôi lúc ấy, cho dù khăng khít đã hai năm.
    NGUYỂN THỊ HUỆ
    -----------------------
    Luật lệ
    Bé Vi 3 tuổi. Bé đã nói được rất sõi và rất thích tìm hiểu mọi sự việc xung quanh mình. Ngày ngày đưa đón con đi học, người mẹ thường giải thích cho con về luật lệ giao thông khi qua ngã tư. Một hôm, bé thắc mắc:
    - Sao chú kia không dừng lại khi đèn đỏ hả me?
    - ...
    Có khi bé góp ý:
    - Đèn đỏ mà. Sao mẹ chạy luôn vậy? Mấy chú công an phạt mẹ thì sao?
    - ...
    Một hôm, mẹ dừng lại ngay ngã tư đèn đỏ. Bé giục:
    - Không có các chú công an. Chạy luôn đi mẹ.
    HOÀI NHƯ
    --------------
    Loài chim không bay
    Nhà Minh chuyển đến nơi ở mới. Mừng tân gia, chú Út tặng cho Minh con chim khướu. Ngoài giờ học, Minh líu ríu với chim nơi hàng hiên. Chừng tuần sau, Minh phát hiện cô bé nhà bên thường chăm chú nhìn Minh chăm sóc chim với đôi mắt một mí thật dễ thương nhưng buồn lạ.
    Vốn tính xởi lởi, nó xách ù lồng chim lại tường rào giơ lên làm quen: " Bạn thích nuôi chim không? Bạn tên gì? "
    Cô bạn mới chầm chậm lăn chiếc xe lại gần song sắt tường: " Em tên là Hoàng Yến! "
    TUYỀN MINH
    ------------------
    Lý Do
    Nó thấy trong ví anh có tấm ảnh mờ nhạt của một phụ nữ, tuổi khoảng chừng 25. Nó cầm lấy và nhận xét:
    - Bạn anh đấy à! Xấu quá...
    Anh không nói gì, nhét vội tấm ảnh vào ví và ra về với dáng điệu buồn bã.
    Mười ngày, hai mươi ngày và cả tháng, anh vẫn không đến nhà nó, nó chẳng hiểu lý do gì? Giận anh nhưng nhớ anh. Nó quyết định tìm đến nhà anh.
    Vừa vào đến cửa nhà, nó chợt giật mình vì tấm ảnh thân thuộc kia nằm ngay trên bàn thờ với khói hương nghi ngút. Nó như hiểu ra vì sao anh không bao giờ nhắc đến Mẹ trước mặt nó. Nó ôm lấy mặt mà khóc vì ân hận.
    GIỌT ĐẮNG
    --------------
    Lời hứa
    Tết, anh chở con đi chơi. Về nhà, thằng bé khoe ầm với lũ bạn cùng xóm. Trong đám trẻ có thằng Linh, nhà nghèo, lặng lẽ nghe với ánh mắt thèm thuồng. Thấy tội, anh nói với nó: “Nếu con ngoan, tết năm sau chú sẽ chở con đi chơi”. Mắt thằng Linh sáng rỡ.
    Ngày lại ngày. cuộc đời lại lặng lẽ trôi theo dòng thời gian.
    Thoắt mà đã hết năm. Lại tết. Đang ngồi cụng vài ly với đám bạn thì thằng Linh cứ thập thò. Vẫy tay đuổi, nó đi được một chốc rồi lại lượn lờ. Cáu tiết, anh quát nó. Thằng Linh oà khóc nức nở. Tiếng nó nói lẫn trong tiếng nấc: “Chú hứa chở con đi chơi…cả năm qua con ngoan…không hư một lần nào…”.
    Không rõ tác giả
    -------------------
    Một buổi sáng
    Thằng bé mặc bộ quần áo rách phong phanh bước chân sáo trên đường mặc gió lạnh. Nó ghé vào một hàng phở nhỏ, nghèo nàn bên góc phố, đường hoàng nói lớn:
    - Dì bán cho con tô phở ba ngàn đem về.
    Bà hàng phở nhìn nó, nhưng rồi lại cụp đầu xuống.
    Tưởng bà không nghe, nó nói càng to hơn. Nào ngờ, bà mắng xối xả:
    - Tao không bán. Mới sáng mà mày đã tới ám tao hả thằng ăn mày! Mua ít vậy sao tao bán?
    Nó cúi gằm mặt, nắm chặt mấy tờ bạc lẻ nhàu nát trong tay rồi lầm lũi bước đi. Nó chỉ muốn mua cho mẹ một tô phở nóng, nên để dành mãi từ số tiền ít ỏi bán vé số hàng ngày. Mẹ nó đau
    Không rõ tác giả
    ---------------------
    Mồ côi
    Đêm đông, nằm cạnh bố, cu Hải co ro thì thầm:
    - Giá như mẹ đừng đi xa thì giờ này con được nằm giữa ấm biết mấy. Chứ có hai bố con mình, ai cũng lạnh.
    Bố cu Hải vỗ về con, rồi nói:
    - Con đừng lo, mẹ xa rồi, có dì thay mẹ chăm con.
    Cu Hải không hiểu nhưng cũng thấy mừng, vì nhà có thêm người đỡ vắng lạnh.
    Mùa đông sau, Hải co ro nằm một mình lại nghĩ:
    - Giá như đừng có dì thì bây giờ mình đỡ lạnh một bên.
    NGUYỄN VĂN HÙNG
    --------------------------
    Mùi của má
    Chị Năm gánh hàng bán bên kia sông Hậu. Chiều, trời bão, chị ngủ lại nhà người quen. Chạng vạng, ở nhà ai cũng lo lắng.
    Tối. Sau khi ăn bữa cơm chiều muộn, anh Năm ru bé Tuấn trên võng, ba chị em Hồng Diệu nằm nhớ má trên gường. Bỗng Hồng Tươi kéo chiếc áo cũ sờn của má đưa lên mũi hít một hơi dài. Hồng Thắm, Hồng Diệu cũng giựt chiếc áo : "Em hửi miếng...", "Tao hửi với..." . Chúng nó hít thật sâu mùi thân quen của má. Anh Năm ru con không thành lời.
    NGÔ VĂN VĨNH
    --------------------
    Bàn tay mẹ
    Cắt móng tay cho mẹ, chợt nhận ra bàn tay mẹ toàn xương, những lóng tay khô như cọng rạ phơi mất tính hồi sinh. Bàn tay ấy từng tắm rửa cho con, vỗ vào mông để con tròn giấc ngủ.
    Áo con lành nhờ bàn tay mẹ. Con đói lòng bàn tay mẹ đút miếng cơm nhai. Giờ hai bàn tay mẹ đã gầy như không còn cách nào gầy nữa. Mẹ cố xỏ sợi chỉ vào lỗ kim nhưng đầu sợi chỉ cứ đưa qua đưa lại không sao xỏ vào được. Con thương mẹ vô cùng.
    THỦY LÂM SINH
    ----------------------
    Cảm Ơn
    Lần nào cũng vậy, tình cờ xuống lầu bằng thang máy chung với người đàn ông ngồi xe lăn, chị đều thấy ngại ngùng. Người đàn ông đã ngồi xe lăn hơn hai mươi năm rồi, sau một tai nạn xe gắn máy lúc hai mươi tuổi. Chị cảm tưởng nếu ông có lại đôi chân, ông sẽ chẳng bao giờ dùng thang máy cả.
    Chị thầm cảm ơn ông. Nhờ ông, chị mới thấy mình may mắn với đôi chân còn đi đứng bình thường.
    NHÁNH RONG
    ------------------
    Kẻ trộm chữ
    Cháu ơi, đừng đọc sách của cô nữa, để cô bán.
    Cậu bé rời hiệu sách đi đến một ngõ nhỏ. Chia cho đứa bạn khiếm thị nửa ổ bánh mì, cậu vừa ăn vừa kể…
    - Sao lại chỉ có thế?
    - Mới đọc đến đấy lại bị đuổi rồi. Sách cũng đã bị bán!
    - Tiếc nhỉ!
    - Tiền mẹ cho mua truyện hôm nay vừa ăn hết. Thôi mai đi chỗ khác đọc vậy, mình về đây.
    - Đưa hộ số chổi mình vừa làm xong ra chợ cho mẹ và bảo mình ăn rồi nhé.
    - Cẩn thận kẻo lại té đấy!
    - Ừ ! sẽ rờ cẩn thận khi đi.
    LẠI THỊ THANH
    --------------------
    Bố là mẹ
    Tôi mồ côi mẹ từ nhỏ. Hôm nay sau giờ giảng, tôi hát cho các em nghe… “Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi…”
    Tôi nói với các em: “ Chúng ta thật hạnh phúc khi được ở trong vòng tay mẹ”.
    Có tiếng khóc ở góc lớp. Tôi đến cạnh em hỏi:
    - Sao con khóc?
    - Con nhớ Mẹ! Đứa bé đáp ngập ngừng.
    - Mẹ đâu?
    Nhìn theo tay đứa bé, tôi thấy một người đàn ông nước da đen sạm đang đứng trước cổng trường.
    HỮU THÀNH
    ----------------
    Chị em sinh đôi
    Em ngông nghênh như một đứa con trai, cứng đầu bướng bỉnh khó có ai chịu nỗi. Thế mà em lại yếu mềm mỗi khi nghĩ đến anh. Lần đầu gặp, ánh mắt, nụ cười, cả cái dáng cao gầy ấy cũng đã theo em vào giấc mơ.
    Nhưng người anh chọn lại là chị, tóc dài như suối và ngoan hiền như một con nai tơ.
    Ngày mai cưới chị, em sẽ là phụ dâu. Hai chị em giống nhau như hai giọt nước, món đồ gì cũng đều chia đôi cho cả em và chị, thế sao vị trí hạnh phúc nhất trong ngày trọng đại ấy lại chỉ riêng của mình chị, sao không phải là của em ?
    PHONG NGA
    -----------------
    Hai lần chờ
    Mẹ trách: "Con trai lớn chẳng chịu lấy vợ, đến bao giờ mẹ mới có dâu?"
    Hai đứa học chung ngành sư phạm, tôi ra trường trước. Tiễn tôi về quê công tác, em khóc bảo tôi hứa phải chờ nhau.
    Ngày em ra trường niềm vui không kể xiết. Lần gặp ấy em nói: "Chi mà vội"
    Hai năm sau em báo lấy chồng, khuyên tôi đừng buồn
    … Mẹ đâu biết đã 2 lần tôi tin một người con gái
    VÕ THÀNH AN
    -------------------
    Dấu lặng
    Ngoại tẩn mẩn mở bảo-tàng-túi. Trong đó có mấy bức ảnh ố vàng gối đầu lên nhau. Bé Chiều chỉ người đàn bà nhếch nhác ẵm đứa trẻ gầy nhom:
    - Mẹ đấy hở bà ?
    - Bà đấy. Mẹ đây nè! - Ngoại chỉ con bé trong ảnh.
    - Mẹ mà nhỏ xíu, không mặc quần!
    - Lớn mới thành mẹ. Già thành bà. Rồi cháu cũng thế.
    - Cháu không làm bà. Lưng gãy xấu lắm, lại ăn trầu xay không ăm được kẹo.
    - Làm mẹ vậy - Mẹ cười.
    - Hông... Làm mẹ khổ lắm! Ngồi may suốt ngày
    Im lặng. Rồi tiếng máy may lại rào rào như tiếng mưa rơi
    QUẾ HƯƠNG
    -----------------
    Mái tóc
    Tôi mê mẫn nhìn hai mẹ con có mái tóc mượt mà, buông xuống lưng như dòng suối. Suối tóc ấy khuất dần vào Trung tâm ung bướu.
    Mười ngày sau, tôi sững sờ khi gặp lại họ. Suối tóc biến mất. Hai cái đầu nhẵn thín lấp ló dưới vành mũ.
    Tôi thở dài thương xót: "Tội nghiệp, hai mẹ con mang bệnh nặng!".
    Cô bé tuổi trăng tròn, hồn nhiên:
    -Mẹ cháu bắt chước cạo trọc đầu!
    -Thi tóc ai mọc nhanh hơn con nhé!
    Đêm đêm, người mẹ lén cạo tóc để chờ tóc con mọc trước...
    không rõ tác giả
    ---------------------
    Đánh Đổi
    Chị yêu anh vì vẻ lãng mạn và coi thường vật chật. Chị xa anh cũng vì lẽ đó. Nhân chứng của cuộc tình là chiếc xe đạp, nó chở đầy kỷ niệm của một thời yêu nhau.
    Mười năm xa cách, anh lao vào cuộc mưu sinh và có một gia sản ít ai bằng.
    Tình cờ anh gặp chị tại nhà, nhìn thấy chiếc xe đạp ngày xưa, chị hỏi: anh còn giữ nó? Anh nghẹn ngào: anh làm ra những thứ này mong đánh đổi những gì anh có trên chiếc xe đạp ngày xưa.
    SONG VŨ
    -------------
    Tro Ấm
    Bọn cháu gái chúng tôi chẳng ai học được cách nhóm bếp của bà nội cả. Bà chỉ cần gạt bỏ lớp tro phủ trên mặt bếp lò, bỏ củi vào thổi nhẹ là có một bếp lửa đỏ rực.
    Sáng nào cũng vậy, bà nội dậy thật sớm. Bà lặng lẽ nấu nước, lấy bộ đồ ông nội trên mắc áo đi giặt. Xong bà quay vào chuẩn bị bữa cơm, châm sẳn một bình trà nóng, rồi ra cửa gọi lớn:
    "Ông ơi vào ăn cơm"
    Cả nhà tôi đều im lặng.
    Ông nội đã mất 20 năm rồi!
    KIM LIÊU
    ------------
    Bàn Tay
    Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình **ng tay em... mềm mại.
    Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.
    Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình.
    VÕ THÀNH AN
    ------------------
    Ba Và Mẹ
    Mẹ xuất thân gia đình trí thức nghèo, yêu thích thơ, văn. Ba tuy cũng được học nhưng là con nhưng là con nông “chánh hiệu”.
    Mẹ sâu sắc, tinh tế. Ba chất phác, hiền hòa.
    Mỗi khi ba mẹ đấu lý, chị em nó thường ủng hộ mẹ, phản đối ba. Mẹ luôn đúng và thắng.
    Hôm ba bệnh nặng, cả nhà lo lắng vào ra bệnh viện.
    Tối ba nói sảng điều gì đó không ai hiểu. Nhưng lần đầu tiên nó nghe mẹ nói “Đúng! Ông nói đúng…” Quay đi, mẹ sụt sùi. Nó thút thít khóc.
    LÊ MAI
    ----------
    Xe Ôm
    -Ê xe ôm,đi hôn????
    -đi chứ chị,mà đi đâu vậy chị???
    -em trai chỡ hai chị ra bến xe chợ lớn liền đi...
    -chị ơi xe em mượn đứa bạn cùng phòng,em không có bằng lái kg dám chỡ ba mà cũng không có dư nón bảo hiễm,chị thông cảm...
    -70 ngàn nè chú em,đi đại đi xe chú cùi bắp vậy ai mừ "thổi"...chị đi dọc nguyên cái ngã tư mới thấy mình em giờ nay,thôi giúp chị đi.
    -Cũng được,thôi hai chị lên xe.
    "Hoét,hoét"... anh điều kiển xe chỡ ba là vi phạm luật giao thông đường bộ,vui lòng xuất trình giấy tờ liên quan...
    Hai ngày sau tại đội cảnh sát giao thông:
    Biên bản vi phạm bao gồm:
    .chở ba phạt...400 ngàn đồng
    .chỡ người không đội nón bảo hiểm...200 ngàn đồng
    .điều khiển xe kg có giấy phép lái xe...1 triệu đồng
    .điều khiển xe không chính chủ sỡ hữu...1 triệu đồng
    .chủ xe giao xe cho người không đủ tư cách điều khiển xe...1 triệu đồng
    .không mang theo giấy tờ liên quan khi điều khiển xe...100 ngàn đồng
    Thời buổi quá khó khăn rồi đó.
    HUỲNH HẢI MINH
    2banh
    2banh.vn